Nghe Coder tâm sự chuyện tình buồn

4261

“Sau bao cố gắng, khi bạn đã đứng trên đỉnh của thành công rồi, nhìn lại chặng đường đã đi qua, liệu bạn … có hạnh phúc?” Trả lời cho câu hỏi đó không phải là bạn đã đạt được gì, mà là bạn đã mất những gì để đạt được nó?”

“Hi. Chào mọi người. Nhân dịp một đêm trăn trở không ngủ được, lại còn là đêm Noel, mình muốn chia sẻ với các bạn một chút về câu chuyện của mình. Câu chuyện của một chàng du học sinh chơi vơi trên đất Mỹ”

Câu chuyện của mình bắt đầu từ năm 2014. Tình cờ để ý một cô gái học chung đại học. Thế rồi ma xui quỷ khiến thế nào, một ngày đẹp trời mình lại ngồi chung trên một chuyến xe bus với cô ấy. Sau cái ngày định mệnh đó, tụi mình có trao đổi số điện thoại và nói chuyện rất hợp. Sau một tháng cưa cẩm, tụi mình chính thức quen nhau.

Rồi khoản thời gian sau đó hai đứa ở Việt Nam là khoản thời gian đẹp nhất tuổi thanh xuân của mình. Mình bị thiếu tình cảm của cha mẹ từ nhỏ, nên gia đình của cô ấy, mình coi như gia đình của mình. Lần đầu tiên, mình cảm nhận được một mái ấm gia đình thật sự. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, gia đình cô ấy muốn cô ấy sang Mỹ du học bằng mọi giá. Thế là chuỗi ngày lo âu của bọn mình bắt đầu. Đầu tiên là về học lực, sức học của cô ấy hiện tại không đủ để vào được trường mà 2 đứa muốn đi. Một trường khá có tiếng tại Mỹ.

Mặc dù bản thân đã hoàn thành xong chương trình liên kết nữa năm rồi, mình vẫn quyết định dùng nữa năm ấy để ôn luyện cho cô ấy. Thế rồi cuối cùng cô ấy cũng được trường nhận, 2 đứa vui lắm. Sau đó là đến vấn đề visa. Visa của mình thì trót lọt. Còn cô ấy thì đã rớt từ năm 18 tuổi rồi. Nguyên nhân là vì có quá nhiều người thân bên Mỹ, họ nghi ngờ là cô ấy muốn sang Mỹ và trốn ở lại. Ngày chở cô ấy đi phỏng vấn, trời mưa tầm tã. Mình lo lắng đến mức đứng đợi bên ngoài 3 tiếng đồng hồ. Đứng bên ngoài chỉ biết cầu nguyện cho cô ấy, cho chuyện tình cảm của 2 đứa. Rồi cô ấy bước ra với nụ cười rạng rỡ:

– Anh àh. Em đậu rồi. Hìiii!!

Mình vẫn còn nhớ nguyên cảm xúc hôm đó, hạnh phúc không tả được và cũng … hụt hẫng không tả được ?!

Hí hửng về nhà báo tin cho gia đình cô ấy biết, thì tối hôm đó nhận được tin sét đánh: sau khi đã có visa rồi, gia đình cô ấy muốn cô ấy bỏ trường đó và qua học một trường khác ở 1 tiểu bang khác để sống gần chị của cô ấy. Vâng chuyện tình của mình sóng gió thế đấy các bạn. Lúc đó đầu mình như muốn nổ tung. Từ đây đến lúc nhập học còn đúng 1 tháng, mọi thứ đã set-up hết rồi giờ mình phải đi làm hồ sơ nhập học lại từ đầu. Và khó khăn nhất là thuyết phục dì cho mình chuyển đến một ngôi trường khác mà đến mình còn chưa biết rõ tên … Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng nắm tay nhau lên được máy bay các bạn ạh. Qua đến nơi thì cô ấy sống nhà chị cô ấy. Còn mình thuê 1 căn phòng gần đó. Nói gần chứ cũng cách đó cả 10 miles. Mình thì thời gian đầu chưa mua được xe, nên hầu như hai đứa không đi chơi được đâu hết. Nhưng tối nào sau khi đi học về, 2 đứa cũng gọi điện facetime với nhau. Tuy xa mà gần.

Hè năm đó 2 đứa còn về Việt Nam với nhau, đi du lịch khắp mọi nơi. Cuộc sống mình ngập tràn trong hạnh phúc. Những tưởng sẽ có 1 kết thúc viên mãng cho chuyện tình sinh viên này. Nhưng đó chỉ là phần mở đầu của câu chuyện ….

Sau mùa hè năm đó, hai đứa quay trở lại Mỹ. Mình thì vẫn chưa mua được xe, vì luật bên mình 9 tháng mới cho thi bằng lái. Hai đứa vẫn ít gặp nhau. Dần dần những cuộc điện thoại thưa dần. Trước đây cô ấy luôn là người chủ động gọi và buôn chuyện với mình, còn giờ mình lại là người phải gọi cho cô ấy. Thấy không ổn nên mình đã cố gắng mua xe và cuối cùng cũng mua được. Những tưởng sau khi mua được xe rồi 2 đứa sẽ gặp nhau nhiều hơn, nhưng ai ngờ những cuộc gặp còn thưa thớt hơn lúc trước. Cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến, … cô ấy có người khác, một tên nhà giàu, thích chơi xe. Bạn gái mình bị cám giỗ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Mình lúc đấy suy sụp lắm, cảm giác như người cuối cùng mình nghĩ đến sẽ đâm sau lưng mình lại là người đâm nhát dao chí mạng ấy. Thêm cái cảm giác hiêu quạnh một mình nơi đất khách quê người này, nó kinh khủng lắm các bạn ạh. Thế rồi mình bị trầm cảm, từng có ý định tự tử. Nhưng tính mình đó giờ ghét thua ai lắm, tự tử không phải tên kia sẽ hả hê sao? Mình đã suy nghĩ như vậy đấy các bạn ạh. Rồi còn người dì đã chăm sóc mình suốt 20 năm qua mãi đến lúc đi Mỹ nữa, dì sẽ buồn lắm. Thế là mình tiếp tục sống với cái suy nghĩ đó, nhưng lại trở nên một người hay cáu gắt với mọi thứ và tự cô lập mình.

Mùa hè năm đó,mình quyết định bỏ hết tất cả về Việt Nam. Ăn chơi quậy phá bên đó 1 thời gian cho khuây khoả. Nhưng rồi mình nhận ra, mình không phải là con người thảm hại như vậy. Và mình lên kế hoạch … trả thù. Đó cũng là cơ duyên đưa mình đến với ngành lập trình. Từ lúc qua Mỹ mình mới biết được ngành này bên đây lương cao như thế nào. Đây lại còn đúng là sở trường của mình. Mình thích máy tính lắm. Àh vâng, mình cũng thích chơi game nữa ^^ Nghĩ lại năm xưa mình chọn học Business vì thằng bạn thân cùng bàn nó cũng chọn Business …. Đến lúc quen em, là giai đoạn bắt đầu chọn chuyên ngành. Mình chọn Accounting vì muốn được học cùng em. Mình thì học khá giỏi, môn nào cũng được A và còn được học bổng kể cả lúc ở Việt Nam hay ngay cả khi sang Mỹ. Nhưng mình cảm thấy mình không yêu nghề, đối với mình ngành kế toán quá dễ và nó chỉ như là những công thức ráp lại với nhau. Và quan trọng hơn, mình không thể sống suốt đời với cái lương 3 cọc 3 đồng này được. Mình đã đặt mục tiêu, thằng khốn ấy có chiếc xe nào, mình phải mua chiếc mắc gấp đôi chiếc của nó. Vâng, tính mình hơn thua vậy đấy ^^.

Và mình đi đến quyết định táo bạo nhất cuộc đời mình. Dù chỉ còn nữa năm là ra trường với tấm bằng kế toán, mình quyết định bỏ, bỏ hết tất cả và bắt đầu lại từ đầu với Computer Science. Tất nhiên là mình gặp phải sự phản đối kinh khủng từ gia đình. Nhất là mẹ mình. Nhưng mình mặc kệ. Mình đánh cược cuộc đời mình một lần vậy! Chỉ mới học xong học kỳ đầu tiên, Mình được lên làm quản lý phòng lab. Học xong học kỳ thứ 2, mình là một cái gì đó rất “to” ở trong trường. Mình được học bổng vì đã giúp trường giành được giải thưởng trong 1 cuộc thi về auto-bots do NASA tổ chức. Nguyên học kỳ thứ 3, mình dành toàn thời gian tự học Machine Learning và tự build 1 vài AI projects.

Kết thúc học kỳ thứ 3, cũng là mùa đông năm nay, mình chính thức nhận được offer hè năm sau về làm cho Apple ở Cupertino. Ngay lúc này, mọi người đang ngập tràn trong không khí giáng sinh. Ai ai cũng chúc mừng mình vì có được công việc mà ai cũng mơ ước. Nhưng sao mình thấy cô đơn và lẻ loi quá các bạn à. Mình chẳng biết mình phấn đấu suốt bao nay vì cái gì nữa …

Giờ đây, khi đã đứng trên đỉnh của thành công, nhìn lại chặng đường đã đi. Mình không tự hỏi là mình đã đạt được gì, mà là mình đã mất những gì để đạt được nó. 

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện dài của mình! Happy Coding!

  Vì miếng ăn mà phá cả nồi cơm – Thực tại đáng lo của nghề lập trình
  Chúng ta có nên học lập trình không?